"I like you a lot, a lot more than I should.. I would like you even more if I could."
I like you even more than that - eUë
Từ bỏ
Hôm nay tâm trạng mình phá lệ mà trở nên ủ ê quá chừng, mình bị sao rồi, mình có đang bình thường không? Tại sao tâm trạng của mình lại phụ thuộc vào một người? Vì người mà thay đổi?
Mình là ai? Tại sao mình lại như vậy?
Nói thì thật nhẹ nhàng nhỉ, 3 năm nói ngắn không ngắn nói dài không dài. Đủ để yêu nhưng chắc vẫn sẽ quên được.
Khi bạn ko còn giá trị lợi dụng nữa, người ta sẽ rời bỏ bạn. Anh em thì khác, họ ở lại để giúp đỡ.
Bước chân vào đời, loại rời bỏ bạn thì nhiều, mới đầu bạn sẽ tập đếm, rồi quên, rồi bỏ qua, nó như bụi vải và da chết trong phòng vậy, phải dọn dẹp và giặt giũ. Anh em thì hiếm gặp, khó tìm, nên giữ nó như của cải, đồ để dành, nhớ đem hong khô, sưởi nắng bảo quản đầy đủ.
Không nên nghĩ nhiều về loại bỏ bạn, bạn biết đấy, cuộc đời sẽ quay lại đúng chỗ bắt đầu, nó điểm danh khi bạn thất thế, khi bố bạn thất thế, bố vợ bố chồng bạn thất thế. Và khi bạn bỏ người ta như cỏ rác trong suốt cái cuộc đời thăng tiến của bạn, ngày bạn gặp họ trên đường đi xuống nó cay đắng vô cùng.
Bạn thêm 1 tuổi, mình chúc bạn mắt sáng. Im lặng lúc cần im lặng. Âm thanh của những thứ giả dối nghe rất rõ ràng khi mắt mở to và miệng ngậm lại.
Sự bình tĩnh, điềm đạm và chân thành là việc cần trau dồi cho đến lúc chết, đặc biệt với một thằng đàn ông. Bạn không thể khoe khoang nó được, vậy nó mới càng lấp lánh.
Không sao hết nghĩa là có sao, sao rất nhiều, sao cả rổ
Có người làm mình buồn, cũng sẽ có người làm mình vui, nói chung tối thứ 6 vẫn là buổi mình thích nhất.
Người ta thích mình vì có mình người ta sẽ vui hay người ta chỉ thích mình vì mình làm người ta vui. Nếu mà người ta vui mình có vui không? Nếu người ta vui mà lòng mình buồn, nếu mình vui mà lòng người ta không vui, hay là chẳng ai vui cả nhưng phải giả bộ vui. Cuộc sống người lớn nhiều chuyện ha
Khi câu chuyện diễn ra một cách nhanh chóng, mình thờ ơ nghĩ răng ôi chào bèo nước gặp nhau để xem được bao lâu
Nhưng mà thật bất ngờ làm sao, sau cùng vẫn là một nỗi thất vọng hiện diện. Mình không thất vọng vì con người đó, điều làm mình buồn nhất và cảm thấy tệ đi là mắt nhìn người của mình.
Vẫn vậy, không khá hơn được tí nào và mình vẫn đau lòng hoài thôi.
Suốt cả trưa nay, trong 30 phút được nghỉ ngơi ngắn ngủi mình đã không thôi nghĩ ngợi duy nhất một vấn đề, nói chính xác hơn là về những lời hứa.
Người ta bảo không nên thốt ra lời hứa lúc vui, người nói có thể quên ngay nhưng người nghe sẽ ghi nhớ và kỳ vọng suốt đời. Bởi thế mình luôn cẩn trọng mỗi khi mở lời với một ai, vì mình sợ sẽ có người hy vọng rồi lại thất vọng hoặc hơn nữa vì mình ?! Thế mà sự cẩn trọng của mình đổi lại toàn dối trá. Mình đối với họ toàn tâm toàn ý, khi nhận lại thì chỉ là tuỳ tâm.
Tất cả chỉ vì mình tin người, mình dễ tin người vl
Em muốn làm phiền anh, lại muốn buông tay anh. Em muốn liên lạc với anh, nhưng cũng muốn không có quan hệ gì với anh. Em muốn yêu anh, cũng muốn không yêu anh. Em muốn từ từ bước vào thế giới của anh, lại rất sợ hãi sự thất bại, bởi vì nhớ anh quá khổ đau rồi, nhưng em không thể nào quên anh được.
Zhihu/ Lạc Yến dịch
Để xem nào, mình bắt đầu vì sợ cô đơn, vì cảm thấy cô đơn, mình không muốn một mình mình gặm nhấm những nỗi buồn, những niềm vui không có ai san sẻ.
Nhưng bây giờ mình lại cảm thấy rằng, so với hai người, một mình mình thoải mái hơn rất nhiều. Nếu yêu mà vẫn cô đơn, thì còn yêu làm gì?
Dạo này em không nghĩ về anh nhiều nữa. Nhưng lúc nãy, đang ăn cơm giữa chừng em lại rớt nước mắt, em nhớ anh.
Em cứ nghĩ mình đang dần quên anh rồi, em không nhớ anh nữa. Nhưng hình như không phải, dường như em chỉ đang tự thôi miên mình.
Con cừu kiệt sức
Ngủ dưới hàng rào
Con người kiệt sức
Tỉnh khỏi chiêm bao.
Synæsthesia.
“Những gì đã qua, những gì đã mất. Ta nhìn nhau biết nói làm sao”
146 posts