“ TUỔI 25 : KHÔNG KHOẢN TIẾT KIỆM, KHÔNG CẢ TÌNH YÊU „ - Trích radio Nhuỵ Hy | Baosam1399 dịch
Khi xem phim 《Hai Mươi Bất Hoặc》, thấy Khương Tiểu Quả tính toán cho việc bữa ăn hôm nay liệu có được giảm giá hay không còn nghiêm túc hơn cả việc đi thi. Tôi xem tới đó đột nhiên nhớ tới bản thân mình!
Sáng sớm còn chưa đợi tới đồng hồ báo thức thì đã tỉnh giấc, chỉ bởi hôm nay là ngày phát lương. Khi sắp tan làm, ngân hàng gửi tin nhắn giục tôi mau xuống đơn cho đôi giày mà tôi đã để trong giỏ hàng rất lâu ấy, rồi nộp cả 3 tháng tiền nhà. Sau rồi số tiền lương ấy, biến mất như chưa từng tồn tại. Vèo một cái rồi bay mất tiêu!
Thẻ ATM và tôi, quay về hiện thực
Năm nay tôi 25 tuổi, làm việc mấy năm, nhưng không có khoản tiết kiệm nào. Lần trước khi tôi về nhà, thấy cô hàng xóm nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ rồi nói với mẹ tôi rằng : “con gái cô một tháng chắc kiếm được không ít nhỉ, sau này hai cô chú đợi hưởng phúc đi thôi”. Lúc tôi nghe thấy câu nói ấy, tôi thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.
Lúc ăn cơm cùng mấy đứa bạn hồi tiểu học, một bạn học nói rằng thành phố lớn, tiền thì nhiều, một tháng hơn mấy vạn tệ. Sau đó tôi thấy tất cả các bạn học khác đều nhìn sang tôi thăm dò câu trả lời. Tôi che đậy sự chột dạ của mình bằng một nụ cười rồi nói với họ, cũng ổn thôi ấy mà, cũng gọi là đủ tiêu.
Tôi từng nghĩ tuổi 25 của mình sẽ tới với Thành phố mà tôi thích nhất, làm một công việc mà tôi yêu nhất, đạt được tự do về kinh tế, sống một cuộc sống mà mình mong muốn. Thế nhưng, khi tôi thật sự bước tới tuổi 25 ấy, cuộc sống lại không diễn ra như tôi vẫn mong. Tuy rằng cầm được đồng lương cao hơn khi ở quê rất nhiều, tuy rằng đi làm tại tầng lầu rất cao cấp, nhưng tôi vẫn luôn là một người bình thường thậm chí có chút hèn mọn trong cuộc sống này.
Trong thẻ chẳng có nhiều những số 0, trong nhà chẳng có vật dụng nào giá tri, khó khăn lắm tích được chút tiền. Muốn ra ngoài chơi một chuyến, nhưng chẳng may răng khôn mọc lệch, phải xin nghỉ 2 ngày chạy tới bệnh viện, số tiền dư lại chẳng còn chẳng bao nhiêu. Mong ngóng cả năm cuối cùng cũng đợi được thưởng tết, nhưng mừng tuổi cho bố mẹ chị em, cuối cùng lại thành hai túi trống rỗng.
Mấy ngày nay thời tiết ấm lên, sắc xuân tràn đầy, rất nhiều bạn bè bắt đầu cưới xin, họ cứ lần lượt từng người từng người cưới hỏi. Bởi vì không có khoản tiết kiệm, cho nên tôi phải khoanh tay bó gối trước rất nhiều chuyện, rõ ràng đi làm được mấy năm mà vẫn phải dè dặt nơm nớp; Tôi không dám động một chút là xin nghỉ; không dám tùy ý thôi việc. Trước khi xin nghỉ phải cân nhắc rất nhiều tới việc bị trừ lương và mất chuyên cần, sau đó tự hỏi bản thân mình có nhất định phải xin nghỉ không? Còn có thể cố gắng thêm chút nữa không?
Cũng bởi chẳng có khoản tiết kiệm nên không dám cả yêu đương. Tôi muốn mua cho bạn trai đôi giày thể thao anh thích; muốn tặng anh chiếc áo có chữ kí của người nổi tiếng; Chứ không phải là tranh cãi với anh tháng này ai sẽ là người trả tiền nhà. Bởi vì không có khoản tiết kiệm nên tôi không cân bằng được cuộc sống hiện tại của mình, cho nên tôi không dám nghĩ tới chuyện kết hôn. Tôi cũng hy vọng con tôi khi ra đời sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, tôi có thể cho con sự bầu bạn nhiều nhất, chứ không phải là một cuộc sống khó khăn chất chồng.
Tôi không biết chỉ có tuổi 25 của mình là khó khăn hay là tuổi 25 của tất cả mọi người đều như vậy. Rõ ràng công việc nhiều năm như vậy nhưng lại chẳng tiết kiệm ra đồng nào, có những khi còn phải nhờ tới cả bố mẹ cấp cứu giang hồ. Nếu như món đồ tôi thích rất đắt tiền, tôi cũng có thể sẽ không thích nó nữa. Trước khi mua đồ sẽ phải ngó qua mác treo, trước giờ chưa từng dám mua đứt một lọ nước hoa hay một chiếc túi. khi dạo taobao - đặt đồ ngoài, tôi sẽ cố gắng thu mã giảm giá. Rõ ràng cố gắng kiếm tiền, cũng cố gắng tích tiền, nhưng vẫn là không có tiền. Tuy là tôi hay buồn vì việc mình không có khoản tiết kiệm, nhưng cũng không chán nản tới mức nghĩ là cuộc đời của mình toi rồi.
Mỗi một ngày cố gắng phấn đấu cho cuộc sống tôi đều cảm thấy tuy rằng có lẽ kết quả tốt sẽ tới muộn một chút, nhưng vận mệnh sẽ luôn ưu ái cho những đứa trẻ chăm chỉ! Trước khi cuộc sống này trở nên tốt hơn tôi sẽ tin vào từng bước đi của mình đều không phải là vô ích.
Cho nên câu chuyện hôm nay, muốn kể cho bạn nghe. Có lẽ bạn giống tôi, tuổi tác không nhỏ nữa ! Nhưng vẫn có chút tầm thường, thi thoảng có những ngày lộ ra việc nghèo rớt mồng tơi, cũng thường bị cuộc sống trêu đùa, muốn rất nhiều thứ - muốn đi rất nhiều nơi! Tuy là giờ chưa thực hiện được. Nhưng tôi tin là cố gắng, rồi sẽ đạt được!
2021.09.20 Tôi muốn ghi lại ngày hôm nay và gắn cho nó cái mác thát trang trọng "Ngày trưởng thành"
Tôi từng xem một bộ phim Trung có câu thoại thế này:"Con người ta trưởng thành trong một khoảnh khắc, người khác không biết mà chỉ mình bạn biết."
Nó đến với tôi còn lặng lẽ đến mức lạnh lùng. Tôi đứng một góc nhìn tôi của khoảnh khắc đó. Muốn khóc cũng không dám, lồng ngực nghẹn lên vì bất lực. Cảm giác không thể bảo vệ được người mà tôi yêu thương nhất trên đời.
Từ giây phút ấy, một cái tôi ngây thơ đã lặng lẽ rời khỏi tôi rồi.
Mình ước gì mình có thể dũng cảm mà yêu đương trọn vẹn, nồng nhiệt như những năm tháng 18 20
Cách biệt có 7 8 năm thôi, mà bây giờ trái tim mình đớn hèn quá. Mình ghét cái cảnh yêu mà phải đấu trí để biết được rằng mình quan trọng, phải kiềm chế yêu ít đi để không tự cảm thấy bị tủi thân.
Ước gì mình có thể yêu hết lòng mà không cần phòng vệ và người đó cũng yêu mình,
rất nhiều.
Bao nhiêu
Nếu đã giải thích mà người ấy không tin, đừng lo lắng. Hãy xem điều đó như một thước đo. Độ thông minh của họ sẽ tỉ lệ nghịch với khoảng thời gian họ hiểu ra mọi chuyện
林氏垂簪 - mahcv (via mahcv)
BeP này, em đang nhớ anh ấy quằn quại... Và anh là một người hoàn toàn xa lạ, Nên em nói để anh biết điều đó Còn hơn là không để ai trên thế giới này biết được... Sẽ khó chịu lắm, phải không anh?...
Con tim em nói với em thế nào? Hãy lắng nghe nó và quyết định.Hạnh phúc em nhé!
Giật tít tung đít (ĐỐC TỜ TI - NGU CÓ GU)
Ba đồng một mớ đàn ông
Sao tôi lại chọn kẻ không ra gì?!
“Đến từng tuổi này, chuyện duy nhất tôi có thể kiên trì làm mỗi ngày chính là sạc pin cho điện thoại di động.”
— Hàn Vũ Phi dịch.
2019-03-22
“Những gì đã qua, những gì đã mất. Ta nhìn nhau biết nói làm sao”
146 posts