tôi tỉnh dậy. trời đã tối om. phòng tôi cũng tối om.
Hà Nội mùa này se lạnh và đầy hơi nước. chẳng hiểu sao, tôi thấy lòng buốt căm.
một cơn rùng mình chạy từ não giật lan xuống mười đầu ngón tay ngón chân khiến tôi co người lại. hai giọt nước mắt chảy ra, thấm nhanh vào gối. vòng tay khổng lồ tên là Cô Đơn choàng qua người tôi và ôm tôi thật gọn. tôi đột nhiên thấy tủi thân vô cùng. tôi cô đơn quá và trời thì tối. tôi ngủ quên 2 tiếng rồi và tôi đang đói. tôi chưa làm gì mà giờ đi trực đã đến mất rồi. tôi vùi mặt vào gối và muốn khóc oà lên. nhưng tuyệt nhiên, tôi không khóc được nữa.
tôi thấy ấm ức khủng khiếp. tôi muốn khóc cơ. khóc sẽ làm tôi thấy nhẹ nhàng hơn. tôi với tay bật nhạc lên và chờ cơn khóc tới. tám bài nhạc buồn trôi qua, tôi vẫn không khóc nổi.
tôi không biết còn điều gì buồn hơn việc muốn khóc mà không khóc được. tôi muốn giải thoát cho tôi khỏi sự nặng nề này bằng rất nhiều nước mắt. tôi thấy nhớ em đến nhói tim lên. tôi thèm vô cùng cảm giác được em ôm đầu tôi sát chặt vào lồng ngực của em. tôi muốn ngửi mùi em, nghe tiếng em thở, giọng em dịu dàng bảo không sao đâu vì em đây rồi. tôi sẽ không ấm ức nữa mà cố thở theo nhịp thở của em. nhanh rồi chậm. và tôi sẽ dần quên mất tôi đang có nỗi buồn trong lòng này.
nhưng mà. nhưng mà. em không có ở đây.
tôi không ngại gì mấy cây số xa. tôi muốn vùng dậy ngay, mặc vào người bộ quần áo trông không nhăn nhúm và xịt thêm một chút mùi thơm. tôi muốn chỉnh tóc tai rồi gương lược các kiểu. tôi muốn xỏ giày rồi nhảy lên xe qua nhà em ngay. tôi muốn được em ôm ngay. tôi thèm cảm giác được yêu thương đó lắm. đường tắc cũng không sao. tôi sẽ nóng lòng chút đỉnh. nhưng rồi kiểu gì mà chẳng tới được nhà em. kiểu gì mà chẳng được em cười toe toét với. kiểu gì mà chẳng được em ôm. kiểu gì mà chẳng được em ôm.
tôi sẵn sàng làm hết những việc đó trong một tích tắc và chờ đường tắc suốt một tiếng đồng hồ. vấn để chỉ nằm ở việc. em. không. ở. Hà. Nội. này. em. không. ở. Việt. Nam. này.
em đang xa tôi gần mười ba nghìn ki lô mét và ở một múi giờ xa lắc lơ cách tận mười hai tiếng. mười ba nghìn ki lô mét nhớ. tôi đi thế nào được đến chỗ em đây? tôi hét làm sao cho em nghe thấy giọng tôi nhỉ. tôi làm thế nào để từng tế bào trong tôi thôi gào thét lên vì chúng cần em ôm quá. tôi làm thế nào. tôi làm thế nào?
tôi không biết. tôi không khóc được. tôi thấy cô đơn. tôi phải đi làm. tôi không làm người lông bông vô trách nhiệm với cuộc sống mình được. nhưng vô trách nhiệm với cảm xúc của mình thì lại được. công việc và cảm xúc chất đống ở đó. tôi không thể chọn cách nâng niu cảm xúc của tôi. tôi buồn bực và rối ren. tôi trống rỗng và cô đơn. tôi các kiểu không thể hiểu. tôi linh ta linh tinh lung ta lung tung vẩn vơ ngớ ngẩn hâm dại.
tôi nhớ em.
this is literally the sweetest thing ever 🥺
Điên quá, chưa già đã đổ bệnh. Tỉnh giữa đêm và thức đến giờ này !!!
Cái tôi cần là được gặp em, ngồi bên em, ngắm nhìn em rồi im lặng. Im lặng để thấu hiểu. Im lặng để yêu. Im lặng để những xót xa kia không một lần chạm tới hai linh hồn này nữa. (The last chapter. Finally) From BeP
Không có sau này
[Zhihu] 以后,不会在等你了
Sau này sẽ chẳng đợi anh nữa
_______________________________________
Người dịch: Bình yên dưới hiên | Bài dịch thuộc quyền sở hữu của dịch giả và chỉ được đăng tải tại Weibo Việt Nam, vui lòng không tự ý repost.
_______________________________________
Lâm Huy Nhân nói rằng: “Nếu một ngày nào đó, vào một đêm khuya nào đó, anh đột nhiên nhớ lại những điều tốt đẹp em dành cho anh, em hi vọng anh đừng khóc, đừng hối tiếc, cũng đừng quay đầu lại. Bởi vì, em đã không còn ở đó nữa rồi”.
Có đôi lúc nhớ về anh, em đã cảm thấy rất buồn, nhưng điều em buồn không phải chuyện anh bỏ lỡ em, mà là việc em từng bên cạnh anh, lãng phí phiên bản tốt nhất của bản thân mình.
Bạn đã bao giờ đợi một ai đó chưa? Khi anh ấy nói bận, bạn có thể đợi tin nhắn của anh ấy đến sáng sớm hôm sau; Khi anh ấy nói mệt, bạn sẽ âm thầm bên cạnh anh ấy, không dám làm phiền. Bạn luôn hi vọng khi anh ấy có thời gian rảnh sẽ quan tâm đến bạn nhiều hơn một chút, thích bạn nhiều hơn một chút.
Nhưng dường như anh ấy mãi mãi cũng không ngừng bận, anh ấy luôn luôn có những việc bận mãi chẳng xong. Anh ấy quan tâm thời tiết hôm nay, quan tâm việc tối nay ăn gì, nhưng lại chẳng quan tâm hôm nay bạn có vui hay không. Ở trước mặt anh ấy, ngay cả những yêu cầu hợp lý của bạn cũng sẽ trở nên vô lý.
Bạn nhất định cũng đã từng cảm thấy tủi thân đúng chứ, những cảm xúc thiệt thòi ấy tích tụ từng chút từng chút trong lòng bạn, mãi đến khi bạn hạ quyết tâm sẽ chẳng đợi tiếp nữa.
Có người sẽ dành thời gian vài năm để đợi một người chẳng có kết quả, nhưng đến cuối cùng rồi cũng sẽ tỉnh ngộ, thì ra những người cần chúng ta, họ sẽ luôn cố gắng hết sức làm mình vừa lòng, lúc cần rời đi sẽ rời đi, bất luận thế nào cũng chẳng giữ nổi.
Có lẽ chúng ta nên bớt đi sự mong đợi ở người khác, chăm sóc bản thân tốt hơn một chút.
Sau này, chúng ta sẽ trở thành người tốt hơn, học cách nhẹ nhàng, học cách kiên định, học cách nhìn thấy những hạnh phúc trước mắt.
Sau này sẽ chẳng đợi anh nữa.
__________________________
Nguồn: https://zhuanlan.zhihu.com/p/150358967
Ảnh: https://www.pinterest.com/pin/197595502398307520/
Follow for recipes
Is this how you roll?
Ba đồng một mớ đàn ông
Sao tôi lại chọn kẻ không ra gì?!
Fallen Angels (1998)
2021.09.20 Tôi muốn ghi lại ngày hôm nay và gắn cho nó cái mác thát trang trọng "Ngày trưởng thành"
Tôi từng xem một bộ phim Trung có câu thoại thế này:"Con người ta trưởng thành trong một khoảnh khắc, người khác không biết mà chỉ mình bạn biết."
Nó đến với tôi còn lặng lẽ đến mức lạnh lùng. Tôi đứng một góc nhìn tôi của khoảnh khắc đó. Muốn khóc cũng không dám, lồng ngực nghẹn lên vì bất lực. Cảm giác không thể bảo vệ được người mà tôi yêu thương nhất trên đời.
Từ giây phút ấy, một cái tôi ngây thơ đã lặng lẽ rời khỏi tôi rồi.
Tôi bỗng nhiên rất rất rất rất muốn gặp một người.
Muốn ôm chầm người ấy, đợi được người ấy đeo chiếc nón rộng tuệch lên đầu. Muốn ngồi sau xe, gác cằm mình lên vai người ta, nghe gió gào qua tai, luồn qua tay và nhắm mắt lại nghe nhịp thở đều đều của thành phố trong đêm. Tôi muốn thử chạm vào lòng bàn tay người ấy, vẽ những nét đơn độc trên bàn tay nhỏ bé, vừa nắm tròn một bàn tay tôi... Tôi muốn nắm tay, thỉnh thoảng siết nhè nhẹ để biết mình đang giữ được một người.
Tôi muốn ngồi bên nhau trong im lặng, không cần cười đùa, nói những điều tếu táo, mỗi đứa một cuốn sổ, viết những thứ không tên, hoặc anh không làm gì cả, chỉ tôi viết vẩn vơ thôi cũng được. Tôi muốn cùng chia đôi tai nghe, nghe một bản nhạc tôi thích, hoặc nghe một bản nhạc từ chiếc máy nghe nhạc của người ấy, thứ âm nhạc dập dìu vang vọng trong tai, tôi vừa muốn nhắm mắt để nghe, vừa không muốn bỏ lỡ lời người vừa nói, cuốn quít muốn cả hai.
Tôi muốn liều lĩnh ôm ghì lấy người ấy, nghe tim mình đập rộn ràng, tim người ta đập rộn ràng. Có hai kẻ xa lạ, bỗng chạm phải đời nhau. Tôi muốn thử chủ động hôn, để xem người ấy sẽ phản ứng thế nào vì tôi bốc đồng kì lạ.
Tôi muốn rất nhiều. Song chẳng thực hiện bao nhiêu.
Những im lặng kéo dài, những khoảng không ngày một lớn và tiếng tôi thở dài kéo tận giữa đêm sâu.
Cô độc.
“Những gì đã qua, những gì đã mất. Ta nhìn nhau biết nói làm sao”
146 posts