“Những gì đã qua, những gì đã mất. Ta nhìn nhau biết nói làm sao”
146 posts
Dạo này em không nghĩ về anh nhiều nữa. Nhưng lúc nãy, đang ăn cơm giữa chừng em lại rớt nước mắt, em nhớ anh.
Em cứ nghĩ mình đang dần quên anh rồi, em không nhớ anh nữa. Nhưng hình như không phải, dường như em chỉ đang tự thôi miên mình.
"Cuộc sống muôn màu muôn vẻ, chúng ta cũng sẽ gặp đủ hạng người. Mấu chốt của chuyện có nên hy sinh hay không - nằm ở việc đối phương là hạng người gì."
Con cừu kiệt sức
Ngủ dưới hàng rào
Con người kiệt sức
Tỉnh khỏi chiêm bao.
Synæsthesia.
Những thứ tồi tệ thường không đến vào ngày xấu nhất, mà nó hay đến vào ngày bạn kỳ vọng nhất.
Nhiều hôm trời đẹp mình thấy thèm thịt nướng quá, nhưng lại chẳng biết đi cùng ai, xong mình đi một mình.
Tôi bỗng nhiên rất rất rất rất muốn gặp một người.
Muốn ôm chầm người ấy, đợi được người ấy đeo chiếc nón rộng tuệch lên đầu. Muốn ngồi sau xe, gác cằm mình lên vai người ta, nghe gió gào qua tai, luồn qua tay và nhắm mắt lại nghe nhịp thở đều đều của thành phố trong đêm. Tôi muốn thử chạm vào lòng bàn tay người ấy, vẽ những nét đơn độc trên bàn tay nhỏ bé, vừa nắm tròn một bàn tay tôi... Tôi muốn nắm tay, thỉnh thoảng siết nhè nhẹ để biết mình đang giữ được một người.
Tôi muốn ngồi bên nhau trong im lặng, không cần cười đùa, nói những điều tếu táo, mỗi đứa một cuốn sổ, viết những thứ không tên, hoặc anh không làm gì cả, chỉ tôi viết vẩn vơ thôi cũng được. Tôi muốn cùng chia đôi tai nghe, nghe một bản nhạc tôi thích, hoặc nghe một bản nhạc từ chiếc máy nghe nhạc của người ấy, thứ âm nhạc dập dìu vang vọng trong tai, tôi vừa muốn nhắm mắt để nghe, vừa không muốn bỏ lỡ lời người vừa nói, cuốn quít muốn cả hai.
Tôi muốn liều lĩnh ôm ghì lấy người ấy, nghe tim mình đập rộn ràng, tim người ta đập rộn ràng. Có hai kẻ xa lạ, bỗng chạm phải đời nhau. Tôi muốn thử chủ động hôn, để xem người ấy sẽ phản ứng thế nào vì tôi bốc đồng kì lạ.
Tôi muốn rất nhiều. Song chẳng thực hiện bao nhiêu.
Những im lặng kéo dài, những khoảng không ngày một lớn và tiếng tôi thở dài kéo tận giữa đêm sâu.
Cô độc.
"I like you a lot, a lot more than I should.. I would like you even more if I could."
I like you even more than that - eUë
Có một số người, tự nhiên họ chọn cách biến mất. Không một lời giải thích. Và cũng có một số người, họ sẽ mãi mãi không bao giờ hỏi lý do, họ sẽ đặt ký ức đó qua một bên, đứng lên để đi tiếp, cũng sẽ không bao giờ ngoảnh lại để chờ một sự giãi bày. Trưởng thành rồi, tan hợp là lẽ dĩ nhiên, câu chào nhau tuy dễ mà khó, nhưng người bản lĩnh hơn, người biết nâng lên đặt xuống hơn, sẽ là người mỉm cười cho qua vào lúc cuối cùng.
And of course, you’ll never ever see me again. Sayonara. From BeP
Có nhiều người buồn cười thật, chẳng hạn chơi với nhau, có đứa bạn làm họa sĩ, nhạc sĩ, làm thơ, viết văn, làm thợ xăm, làm đầu bếp thì y như rằng có kiểu: “Dạo này thằng đấy bay lắm, suốt ngày thơ thẩn.” “Suốt ngày thấy vẽ vời” “Toàn hát với chẳng hò” - như kiểu đó là một cái gì đó rất đáng kinh, ở đây là nói với thái độ đáng kinh, thậm chí khinh, chứ không phải là câu trêu đùa bình thường nhé.
Vài bạn nhạy cảm, thì họ thấy rất tủi thân, phần lớn chọn co mình lại không dám “phát tiết’ một cách thoải mái nữa. Những người nói những lời ấy, không nghĩ đó là một sự tổn thương đem lại cho người "tình cờ” nghe được.
Đã chơi được với nhau, là chấp nhận được cả cái phần khác biệt của đối phương, của bạn bè. Đó là những nét chấm phá tạo nên bức tranh muôn màu của cuộc sống và xã hội. Mỗi người sinh ra chẳng ai giống ai, mỗi đứa một con đường, một lựa chọn và một tài năng. Bạn bè nếu chăng đi con đường không giống mình mà chọn thứ chông gai hơn, thì ủng hộ nó, chứ đừng dìm nó bằng mấy câu nói đùa khiến người khác khó chịu và đau lòng.
Gặp bạn bè, tôi thích hỏi dạo này mày thế nào, có vui không, và nếu đủ thân thiết, tôi sẽ hỏi bạn có hạnh phúc không. Tôi luôn hy vọng bạn tôi hạnh phúc với thứ bạn chọn, vì chọn cái gì trong cuộc đời này cũng là đánh đổi, và cũng nhận về chút gì đó tổn thương. Tốt hay xấu cũng vậy thôi.
Chơi với nhau, thì chân thành làm đầu. Không phải dựa vào cái tiền tài màu mè để làm giá và phông bạt. Đường còn dài, 2 - 3 cơn sóng giữ gió giật là bay hết. Tử tế thì mừng cho bạn, lo cho bạn. Còn không, tốt nhất đừng mở mồm nói những lời tổn thương. Lớn cả rồi, suy nghĩ cho kỹ vào rồi hãy nói.
Còn bạn tớ ạ, thích làm gì cứ làm, người quyết định là ở bạn. Nhiều lúc phải biết nghe cái gì cần nghe, bỏ ngoài tai cái gì cần bỏ. Bản thân mình mà không dũng cảm với lựa chọn của mình, thì thất bại là lẽ đương nhiên thôi. From BeP
tôi tỉnh dậy. trời đã tối om. phòng tôi cũng tối om.
Hà Nội mùa này se lạnh và đầy hơi nước. chẳng hiểu sao, tôi thấy lòng buốt căm.
một cơn rùng mình chạy từ não giật lan xuống mười đầu ngón tay ngón chân khiến tôi co người lại. hai giọt nước mắt chảy ra, thấm nhanh vào gối. vòng tay khổng lồ tên là Cô Đơn choàng qua người tôi và ôm tôi thật gọn. tôi đột nhiên thấy tủi thân vô cùng. tôi cô đơn quá và trời thì tối. tôi ngủ quên 2 tiếng rồi và tôi đang đói. tôi chưa làm gì mà giờ đi trực đã đến mất rồi. tôi vùi mặt vào gối và muốn khóc oà lên. nhưng tuyệt nhiên, tôi không khóc được nữa.
tôi thấy ấm ức khủng khiếp. tôi muốn khóc cơ. khóc sẽ làm tôi thấy nhẹ nhàng hơn. tôi với tay bật nhạc lên và chờ cơn khóc tới. tám bài nhạc buồn trôi qua, tôi vẫn không khóc nổi.
tôi không biết còn điều gì buồn hơn việc muốn khóc mà không khóc được. tôi muốn giải thoát cho tôi khỏi sự nặng nề này bằng rất nhiều nước mắt. tôi thấy nhớ em đến nhói tim lên. tôi thèm vô cùng cảm giác được em ôm đầu tôi sát chặt vào lồng ngực của em. tôi muốn ngửi mùi em, nghe tiếng em thở, giọng em dịu dàng bảo không sao đâu vì em đây rồi. tôi sẽ không ấm ức nữa mà cố thở theo nhịp thở của em. nhanh rồi chậm. và tôi sẽ dần quên mất tôi đang có nỗi buồn trong lòng này.
nhưng mà. nhưng mà. em không có ở đây.
tôi không ngại gì mấy cây số xa. tôi muốn vùng dậy ngay, mặc vào người bộ quần áo trông không nhăn nhúm và xịt thêm một chút mùi thơm. tôi muốn chỉnh tóc tai rồi gương lược các kiểu. tôi muốn xỏ giày rồi nhảy lên xe qua nhà em ngay. tôi muốn được em ôm ngay. tôi thèm cảm giác được yêu thương đó lắm. đường tắc cũng không sao. tôi sẽ nóng lòng chút đỉnh. nhưng rồi kiểu gì mà chẳng tới được nhà em. kiểu gì mà chẳng được em cười toe toét với. kiểu gì mà chẳng được em ôm. kiểu gì mà chẳng được em ôm.
tôi sẵn sàng làm hết những việc đó trong một tích tắc và chờ đường tắc suốt một tiếng đồng hồ. vấn để chỉ nằm ở việc. em. không. ở. Hà. Nội. này. em. không. ở. Việt. Nam. này.
em đang xa tôi gần mười ba nghìn ki lô mét và ở một múi giờ xa lắc lơ cách tận mười hai tiếng. mười ba nghìn ki lô mét nhớ. tôi đi thế nào được đến chỗ em đây? tôi hét làm sao cho em nghe thấy giọng tôi nhỉ. tôi làm thế nào để từng tế bào trong tôi thôi gào thét lên vì chúng cần em ôm quá. tôi làm thế nào. tôi làm thế nào?
tôi không biết. tôi không khóc được. tôi thấy cô đơn. tôi phải đi làm. tôi không làm người lông bông vô trách nhiệm với cuộc sống mình được. nhưng vô trách nhiệm với cảm xúc của mình thì lại được. công việc và cảm xúc chất đống ở đó. tôi không thể chọn cách nâng niu cảm xúc của tôi. tôi buồn bực và rối ren. tôi trống rỗng và cô đơn. tôi các kiểu không thể hiểu. tôi linh ta linh tinh lung ta lung tung vẩn vơ ngớ ngẩn hâm dại.
tôi nhớ em.
Có 2 dạng chờ đợi.
Chờ đợi một thứ gì đó mà bạn biết rõ rằng nó sẽ đến: Xe buýt, chuyến tàu, ngày sinh nhật, hoặc buổi party nào đó mà cô ấy/anh ấy sẽ tình cờ xuất hiện. Chỉ là cứ chờ, rồi nó đến. Một lẽ tự nhiên.
Dạng thứ hai của chờ đợi. Là khi bạn cứ ngóng trông một điều gì đó mà không biết lúc nào nó sẽ đến. Bạn cũng không biết được chính xác bạn đang chờ cái gì nữa, nhưng bạn vẫn cứ hy vọng, vẫn cứ say đắm đợi.
Bạn tưởng tượng ra nó, ngẫm nghĩ về nó, thao thức vì nó và sống cả cuộc đời để đợi mong.
Dạng chờ đợi thứ hai này, có lúc ngọt ngào, có lúc cay đắng. Thỉnh thoảng, nó sẽ bóp chặt con tim đến nghẹt thở. Có lúc, nó sẽ vỗ về an ủi, dịu dàng êm ả. Cung bậc nào cũng sẽ được nếm, nhưng kết quả thì không ai biết được.
Bạn sẽ chọn loại nào?
BeP này, em đang nhớ anh ấy quằn quại... Và anh là một người hoàn toàn xa lạ, Nên em nói để anh biết điều đó Còn hơn là không để ai trên thế giới này biết được... Sẽ khó chịu lắm, phải không anh?...
Con tim em nói với em thế nào? Hãy lắng nghe nó và quyết định.Hạnh phúc em nhé!
Cái tôi cần là được gặp em, ngồi bên em, ngắm nhìn em rồi im lặng. Im lặng để thấu hiểu. Im lặng để yêu. Im lặng để những xót xa kia không một lần chạm tới hai linh hồn này nữa. (The last chapter. Finally) From BeP
2021.09.20 Tôi muốn ghi lại ngày hôm nay và gắn cho nó cái mác thát trang trọng "Ngày trưởng thành"
Tôi từng xem một bộ phim Trung có câu thoại thế này:"Con người ta trưởng thành trong một khoảnh khắc, người khác không biết mà chỉ mình bạn biết."
Nó đến với tôi còn lặng lẽ đến mức lạnh lùng. Tôi đứng một góc nhìn tôi của khoảnh khắc đó. Muốn khóc cũng không dám, lồng ngực nghẹn lên vì bất lực. Cảm giác không thể bảo vệ được người mà tôi yêu thương nhất trên đời.
Từ giây phút ấy, một cái tôi ngây thơ đã lặng lẽ rời khỏi tôi rồi.
có một lúc nào đó giữa đám đông ồn ã, mình cảm thấy như đang trôi tuột về một nơi rất xa.
“ TUỔI 25 : KHÔNG KHOẢN TIẾT KIỆM, KHÔNG CẢ TÌNH YÊU „ - Trích radio Nhuỵ Hy | Baosam1399 dịch
Khi xem phim 《Hai Mươi Bất Hoặc》, thấy Khương Tiểu Quả tính toán cho việc bữa ăn hôm nay liệu có được giảm giá hay không còn nghiêm túc hơn cả việc đi thi. Tôi xem tới đó đột nhiên nhớ tới bản thân mình!
Sáng sớm còn chưa đợi tới đồng hồ báo thức thì đã tỉnh giấc, chỉ bởi hôm nay là ngày phát lương. Khi sắp tan làm, ngân hàng gửi tin nhắn giục tôi mau xuống đơn cho đôi giày mà tôi đã để trong giỏ hàng rất lâu ấy, rồi nộp cả 3 tháng tiền nhà. Sau rồi số tiền lương ấy, biến mất như chưa từng tồn tại. Vèo một cái rồi bay mất tiêu!
Thẻ ATM và tôi, quay về hiện thực
Năm nay tôi 25 tuổi, làm việc mấy năm, nhưng không có khoản tiết kiệm nào. Lần trước khi tôi về nhà, thấy cô hàng xóm nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ rồi nói với mẹ tôi rằng : “con gái cô một tháng chắc kiếm được không ít nhỉ, sau này hai cô chú đợi hưởng phúc đi thôi”. Lúc tôi nghe thấy câu nói ấy, tôi thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.
Lúc ăn cơm cùng mấy đứa bạn hồi tiểu học, một bạn học nói rằng thành phố lớn, tiền thì nhiều, một tháng hơn mấy vạn tệ. Sau đó tôi thấy tất cả các bạn học khác đều nhìn sang tôi thăm dò câu trả lời. Tôi che đậy sự chột dạ của mình bằng một nụ cười rồi nói với họ, cũng ổn thôi ấy mà, cũng gọi là đủ tiêu.
Tôi từng nghĩ tuổi 25 của mình sẽ tới với Thành phố mà tôi thích nhất, làm một công việc mà tôi yêu nhất, đạt được tự do về kinh tế, sống một cuộc sống mà mình mong muốn. Thế nhưng, khi tôi thật sự bước tới tuổi 25 ấy, cuộc sống lại không diễn ra như tôi vẫn mong. Tuy rằng cầm được đồng lương cao hơn khi ở quê rất nhiều, tuy rằng đi làm tại tầng lầu rất cao cấp, nhưng tôi vẫn luôn là một người bình thường thậm chí có chút hèn mọn trong cuộc sống này.
Trong thẻ chẳng có nhiều những số 0, trong nhà chẳng có vật dụng nào giá tri, khó khăn lắm tích được chút tiền. Muốn ra ngoài chơi một chuyến, nhưng chẳng may răng khôn mọc lệch, phải xin nghỉ 2 ngày chạy tới bệnh viện, số tiền dư lại chẳng còn chẳng bao nhiêu. Mong ngóng cả năm cuối cùng cũng đợi được thưởng tết, nhưng mừng tuổi cho bố mẹ chị em, cuối cùng lại thành hai túi trống rỗng.
Mấy ngày nay thời tiết ấm lên, sắc xuân tràn đầy, rất nhiều bạn bè bắt đầu cưới xin, họ cứ lần lượt từng người từng người cưới hỏi. Bởi vì không có khoản tiết kiệm, cho nên tôi phải khoanh tay bó gối trước rất nhiều chuyện, rõ ràng đi làm được mấy năm mà vẫn phải dè dặt nơm nớp; Tôi không dám động một chút là xin nghỉ; không dám tùy ý thôi việc. Trước khi xin nghỉ phải cân nhắc rất nhiều tới việc bị trừ lương và mất chuyên cần, sau đó tự hỏi bản thân mình có nhất định phải xin nghỉ không? Còn có thể cố gắng thêm chút nữa không?
Cũng bởi chẳng có khoản tiết kiệm nên không dám cả yêu đương. Tôi muốn mua cho bạn trai đôi giày thể thao anh thích; muốn tặng anh chiếc áo có chữ kí của người nổi tiếng; Chứ không phải là tranh cãi với anh tháng này ai sẽ là người trả tiền nhà. Bởi vì không có khoản tiết kiệm nên tôi không cân bằng được cuộc sống hiện tại của mình, cho nên tôi không dám nghĩ tới chuyện kết hôn. Tôi cũng hy vọng con tôi khi ra đời sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, tôi có thể cho con sự bầu bạn nhiều nhất, chứ không phải là một cuộc sống khó khăn chất chồng.
Tôi không biết chỉ có tuổi 25 của mình là khó khăn hay là tuổi 25 của tất cả mọi người đều như vậy. Rõ ràng công việc nhiều năm như vậy nhưng lại chẳng tiết kiệm ra đồng nào, có những khi còn phải nhờ tới cả bố mẹ cấp cứu giang hồ. Nếu như món đồ tôi thích rất đắt tiền, tôi cũng có thể sẽ không thích nó nữa. Trước khi mua đồ sẽ phải ngó qua mác treo, trước giờ chưa từng dám mua đứt một lọ nước hoa hay một chiếc túi. khi dạo taobao - đặt đồ ngoài, tôi sẽ cố gắng thu mã giảm giá. Rõ ràng cố gắng kiếm tiền, cũng cố gắng tích tiền, nhưng vẫn là không có tiền. Tuy là tôi hay buồn vì việc mình không có khoản tiết kiệm, nhưng cũng không chán nản tới mức nghĩ là cuộc đời của mình toi rồi.
Mỗi một ngày cố gắng phấn đấu cho cuộc sống tôi đều cảm thấy tuy rằng có lẽ kết quả tốt sẽ tới muộn một chút, nhưng vận mệnh sẽ luôn ưu ái cho những đứa trẻ chăm chỉ! Trước khi cuộc sống này trở nên tốt hơn tôi sẽ tin vào từng bước đi của mình đều không phải là vô ích.
Cho nên câu chuyện hôm nay, muốn kể cho bạn nghe. Có lẽ bạn giống tôi, tuổi tác không nhỏ nữa ! Nhưng vẫn có chút tầm thường, thi thoảng có những ngày lộ ra việc nghèo rớt mồng tơi, cũng thường bị cuộc sống trêu đùa, muốn rất nhiều thứ - muốn đi rất nhiều nơi! Tuy là giờ chưa thực hiện được. Nhưng tôi tin là cố gắng, rồi sẽ đạt được!
Em muốn làm phiền anh, lại muốn buông tay anh. Em muốn liên lạc với anh, nhưng cũng muốn không có quan hệ gì với anh. Em muốn yêu anh, cũng muốn không yêu anh. Em muốn từ từ bước vào thế giới của anh, lại rất sợ hãi sự thất bại, bởi vì nhớ anh quá khổ đau rồi, nhưng em không thể nào quên anh được.
Zhihu/ Lạc Yến dịch
Mỗi nắng xuống là một lần chia biệt
Mỗi mai lên lại một cuộc bắt đầu
Đời luân chuyển, ta làm gì khác được
Chẳng thể nào dừng mãi để chờ nhau.
Núi xưa đã bạc đầu năm tháng đợi
Lòng sông kia cũng héo cạn mong chờ
Người ngỡ sẽ có đường trong tử địa
Bỗng một ngày gục chết dưới dòng mưa.
Vòng tay bé thôi xiết ghì hy vọng
Quả tim run không đựng nổi bão bùng
Thôi buông hết nghe gió luồn tay rỗng
Một bước lùi,
Là trời biển bao dung.
Người sẽ lại trở về năm tháng cũ
Sống yên vui, trang đời mới không ngờ
Bước quả cảm như chưa từng vỡ vụn
Mắt dịu dàng khi nhớ chuyện hôm xưa.
Mỗi nắng xuống là một lần chia biệt
Mỗi mai lên lại một cuộc bắt đầu
Người sẽ bước một mình qua bóng tối
Dưới trời này,Sao sáng cũng vì nhau.
- Nguyễn Thiên Ngân
Anh ạ. Em quen một người 3 năm trước. Nói chuyện qua lại và có tình cảm. Người đó nói yêu em. Lúc đó em có yêu. Rất yêu. Nhưng em đã sợ. Vì em bệnh. Vì em tự ti về bản thân. Nên em đã từ chối một cách phũ phàng và làm tổn thương người đó. Giờ đây em mặc dù em vẫn bệnh. Nhưng em đã khác. Em có công việc. Một công việc em làm tốt và sếp cũng đánh giá cao em. Em muốn gặp người kia sau 3 năm. Và nói rằng suốt 3 năm ấy em vẫn yêu người ta. Rằng ngày nào em cũng nghĩ đến người ta.
Có nên không anh? Give up move on. Or. Give it a shot?
Em hiện tại có còn tự ti về bản thân không? Tức là sau 3 năm, anh cũng muốn hỏi là em đã hiểu rõ thêm mình được bao nhiêu phần, không phải là cái phần "được sếp đánh giá cao" hay "xã hội" hoặc "bạn bè" đánh giá cao đâu. Em tự đánh giá em thế nào, bệnh nhưng ở mức độ nào? Bởi vì em có hiểu rõ được bản thân em, thì em mới không sống trong những kỳ vọng của người khác, hoặc kỳ vọng ngoài tầm với của chính mình. Còn anh thấy em đã có câu trả lời rồi đó thôi, là em vẫn yêu họ sau 3 năm, và em vẫn muốn gặp dù có vật đổi sao rời. Em cần anh hỗ trợ một chút niềm tin à. Anh nghĩ em nên thử, dù muốn hay không, em cũng sẽ có câu trả lời để làm hòa với mình. Câu trả lời đó sẽ khiến em thực tế hơn em tưởng nhiều. BeP
“Trả lại chính mình cho chính mình, trả lại người khác cho người khác, để hoa là hoa, cổ thụ là cổ thụ. Bắt đầu từ đây không bao giờ gặp lại, nguyện cả kiếp sau, không yêu, không nhớ, không trùng phùng…”
Nếu đây gọi là ích kỷ thì em tình nguyện mang tiếng suốt đời.
Em chỉ muốn duy nhất một người, là anh, bên cạnh. Lúc vui, lúc buồn, lúc cười, lúc khóc, lúc nắng, lúc mưa. Em muốn được bên anh, mọi nơi, mọi lúc. Từ thứ 2, thứ 3, thứ 4 cho đến thứ 7, chủ nhật thảnh thơi.
Em muốn vĩnh viễn một người, chỉ một người thôi. Là anh. Nhất định phải là anh, nếu không phải anh thì ai cũng không phải anh hết.
Em nhớ anh ơi là nhớ, nhớ quá trời quá đất, nhớ ơiiiiii là nhớ.
“I missed how we used to talk a lot.”
—
Đến khi nào
Hôm nay vừa buồn vừa vui và vẫn luôn nhớ anh
Em đã tự thề với lòng là sẽ không bận tâm chút gì về anh, ngay giây phút anh chặn máy là em đã biết chẳng có cơ hội gì cho mình nữa rồi. Nhưng em xin lỗi, em thật sự rất nhớ anh. Em nhớ anh. Em nhớ anh.
Không biết bao nhiêu lần em đã nghĩ, nếu em biết buổi gặp mặt hôm ấy là lần cuối cùng em được ở bên cạnh anh. Chắc em sẽ chẳng vội vàng rời đi như thế. Anh hay hỏi có điều gì ở anh mà em quyến luyến? Em cũng không biết phải trả lời thế nào hết, em chỉ biết đó là anh. Là anh rồi thì không ai đúng nữa. Phải là anh, nếu không phải anh thì ai cũng không phải.
Em xin lỗi vì có lúc em bất cần, ngang bướng. Nhưng mong anh hiểu rằng ai cũng muốn mình được bảo vệ khỏi những dối lừa ngoài kia, ai cũng muốn mình được yêu thương. Em xin lỗi vì em cứ ích kỷ nhiều thế này
Mình gặp nhau thôi anh ơi, em phản bội mình mất rồi!
Hôm nay buồn quá
Một nỗi buồn to đùng không biết để đi đâu từ trên trời rớt xuống.
“Người tìm tôi nói lời xưa cũ
Rượu đã nhạt rồi
Uống làm sao say”